Có
một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức
tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những
ý nghĩ đơn giản.
Sau đó, không may, anh ta lại làm mất
dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh
không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sường
mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.
Kế
đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa.
Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay
trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi.
Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.
Một vài
tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó, anh ta không liệt kê
được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho
tất cả trừ chính mình.
Cứ mất dần các dấu, cuối cùng, anh
ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý
kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người
khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.
Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.
Thiếu
những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì
bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc
đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.
Hy
vọng mọi người không bao giờ đánh mất những dấu chấm câu trong cuộc đời
của mỗi người . Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống đã đem lại
cho chúng ta.
Lạc